Người gửi: Thanh Lan
Gửi tới: Ban Đời sống
Tiêu đề: Cần thay đổi quan niệm viện dưỡng lão cho người già.
Tôi có đọc một số bài của các bạn về vấn đề viện dưỡng lão cho người già. Từ lâu, tôi đã suy nghĩ về vấn đề này rất nhiều và muốn cùng trao đổi với tất cả các bạn.
Tôi là con duy nhất của gia đình. Cha tôi mất sớm, mẹ tôi không được bình thường về mặt tâm thần, bà bị tâm thần phân liệt. Nghĩa là, mẹ tôi hoàn toàn khoẻ mạnh về thể chất, khôn ngoan tỉnh táo nhưng có đôi lúc không bình thường. Bà thích đi chơi lang thang, nói chuyện với tất cả mọi người, sống rất ít tình cảm và không thể tự chăm lo cho bản thân mình vì không biết nội trợ. Chính vì thế, từ khi sinh ra, tôi có mẹ mà cũng như không có mẹ. Khi cha tôi mất, tôi được đưa vào trường dành cho những trẻ mồ côi. Mẹ tôi thì cứ đi lang thang hết nhà này đến nhà khác, được mọi người giúp đỡ nên cũng sống qua ngày.
Khi trưởng thành, có gia đình và nhà riêng, tôi đón mẹ về nuôi dưỡng. Rồi cuộc sống có nhiều thăng trầm, tôi ly hôn và chuyển công tác đi một nơi rất xa. Tôi không đủ tiền mua nhà nên phải thuê một phòng nhỏ để ở, cuộc sống và công việc phải bắt đầu lại ở một thành phố lớn. Tôi không biết phải xoay xở sao với mẹ mình. Nếu đem mẹ theo, tôi không thể lo cơm nước cho bà và quản bà được. Nhốt mẹ trong nhà thì không được mà để bà tự do đi lang thang thì chắc chắn mất hết đồ đạc, đi lạc và còn rất nhiều nguy hiểm rình rập.
Tôi đành thuê một ngôi nhà ở thành phố cũ nơi tôi từng sống, đặt cơm tháng ngoài quán cơm cho bà ăn, mỗi tháng cho tiền bà tiêu vặt và gửi gắm cho nhiều người chăm nom. Thế nhưng, bà vẫn luôn đi lang thang đây đó, vì bà muốn có bạn để tám chuyện hằng ngày. Tôi thật không yên tâm mặc dù số tiền nuôi dưỡng mẹ hàng tháng cũng khá cao (1,5 triệu đồng/tháng), luôn lo lắng mỗi khi nghe dự báo thời tiết có mưa bão, lo lắng đêm hôm bà ở một mình rồi trái gió trở trời cũng rất nguy hiểm.
Hơn nữa, tôi còn bị một số người không thông cảm. Khi tôi muốn gửi mẹ vào viện dưỡng lão nào đó, lập tức bị họ chửi một trận không thương tiếc, nhiều người nói tôi vô lương tâm.
Tôi hoàn toàn không muốn rũ bỏ trách nhiệm làm con, nhưng thật sự không có thời gian và sức lực, ít nhất là trong thời gian này. Đó là chưa kể, mẹ tôi thường xuyên chửi bới con cháu mỗi khi bà không vui (mà điều này thì thường xuyên) làm cho tôi luôn cảm thấy cuộc sống căng thẳng, bức bối.
Tôi nghĩ, nếu lập một viện dưỡng lão cho người già thì đó là nơi rất tốt cho những người lớn tuổi. Ở đó, các cụ được chăm sóc chu đáo, có bác sĩ khám sức khoẻ định kỳ, có người chăm lo miếng ăn giấc ngủ, đêm hôm cũng không lo lắng những tai nạn bất ngờ với người già. Ở đó, các cụ có những người bạn để nói chuyện, không lo bất đồng với con cháu vì xung đột thế hệ bởi vì người già thường thích yên tĩnh nhưng con trẻ lại ồn ào, náo nhiệt; người già thường đi ngủ sớm và dậy sớm nhưng con trẻ lại thức khuya và dậy muộn.
Các cụ được vui chơi và nghỉ ngơi mà không phải ái ngại chia sẻ việc nhà với con cháu. Thực ra, các cụ thích như vậy chứ con cháu có muốn các cụ làm đâu. Các cụ có thể về thăm con cháu bất cứ lúc nào nếu thích và ngược lại, con cháu cũng có thể thăm các cụ vào cuối tuần hoặc những dịp lễ, Tết hoặc những ngày nghỉ...
Ở Việt Nam, nhiều người còn quan niệm để cha mẹ già vào viện dưỡng lão là muốn rũ bỏ trách nhiệm, là vô lương tâm. Điều này làm cho tôi thấy rất khó khăn và ái ngại, vì rằng tôi cũng có con cái, nếu mình xử sự không tốt thì mình cũng không làm gương cho con cái sau này.
Tôi nghĩ, viện dưỡng lão dành cho người già là giải pháp tốt nhất và mong mọi người thay đổi quan niệm về vấn đề này. Bản thân tôi, tôi cũng muốn khi mình già được sống trong một viện dưỡng lão với một tiện nghi tương đối, muốn được sống vui, sống khoẻ và không làm phiền đến ai.
Rất mong các bạn chia sẻ cùng với tôi